Share game FM24 (PC)
Hiển thị kết quả từ 1 tói 2 trong tổng số 2
  1. #1
    Ngày tham gia
    05 Jan 2011
    Số bài viết
    694

    [Câu chuyện thể thao] Đường về lạnh ngắt, xa xăm

    Nguồn : http://4231.vn/


    Mình đã tiên liệu trước một trận thua dành cho đội Việt Nam ngay trước khi lượt đi bắt đầu. Chẳng mấy ai tin. Malaysia, như có được sự chỉ dẫn hoàn hảo nhất cho việc
    chống lại đội tuyển Việt Nam, đã làm theo toàn bộ kế hoạch của mình. Ho kết liễu đội Tiểu bá bằng một con dao găm sắc lẹm, với sự lạnh lùng và lỳ lợm có sẵn của bản
    thân.



    Việt Nam chảy máu từ từ đến chết.

    Ngay trước trận đấu, một BLV trường quay của VTV bất ngờ phát ngôn câu này mà nếu mình có ở đó, mình sẽ lao ngay ra bịt mồm cậu ta lại. Đáng tiếc là câu nói đó
    vẫn được phát ra và cả triệu người nghe thấy. Họ còn tin nữa mới đau chứ: “Bóng đá Việt Nam đang trải qua thời kỳ thăng tiến trở lại.”

    Họ vẫn không hiểu sự thối nát của giải đấu quốc nội, sự xuống dốc về mặt trình độ của các cầu thủ lớp kế cận, sự thiếu tư duy và định hướng trong công tác đào tạo
    trẻ, và cả sự thiếu ý thức chuyên nghiệp của những người theo nghiệp quần đùi áo số. Đó chắc chắn sẽ phải là cái hậu quả nhãn tiền mà ĐTQG bắt buộc phải nhận lấy.
    Một vài trận đấu hay không khỏa lấp được những vấn đề và những mối lo. Bất chấp tập thể đội tuyển có vững mạnh thế nào, các cầu thủ có trình độ ra sao, và cả HLV
    có phải là tay phù thủy hay không, chắc chắn cũng không thể đảo lộn hệ quả của một nền bóng đá ù lỳ, chậm thay đổi bản thân, và đang dần đi vào chỗ chết vì sự bế tắc
    ý tưởng.



    Mình cũng thừa hiểu sự nông cạn của một bộ phận nhỏ người hâm mộ. Họ không yêu đội tuyển theo kiểu người hâm mộ trung thành, họ hâm mộ theo kiểu đội tuyển
    phải thi đấu thành công, cổ vũ theo kiểu phải có thành tích thì bố mới cổ vũ. Trận đấu này đối với mình như một cuốn băng quay chậm 10′. Vừa vào hát Quốc ca xong thì
    bị tát cho hai phát tức nghẹn họng. Vừa gỡ được một phát thì lại ăn thêm hai phát nữa gục vào rào luôn. Sau hàng loạt những thước phim tua nhanh để rồi cục tức vẫn
    ngang cổ, trọng tài thổi hết giờ và người hâm mộ lũ lượt ra về. Cuối phim, mình quay sang cạnh vẫn còn một đôi đeo cờ đỏ lên tay, mặc áo đôi, đeo đồng hồ đôi, bạn gái
    gục đầu vào vai bạn trai vẫn tức tưởi khóc. Xung quanh lạc lõng vô tận. Cúi xuống nhìn vào trái tim, mình cũng đang chảy máu từ từ đến chết. Đống tro tàn của ngày
    hôm nay sẽ được gom lại và chừa lành vào ngày hôm sau, mình biết cách trái tim của mình hoạt động. Nó sẽ lại được tái sinh, vẫn mỏng manh, vẫn chỉ có từng đó máu
    và yêu thương. Nhưng nó chưa bao giờ sẵn sàng chịu đựng những cú đâm điếng hồn như thế. Trăm lần mũi dao đưa ngang, trăm lần trái tim đổ gục.



    Lời văn tan nát, cổ ứ nghẹn, mắt chẳng thể nhòa. Ừ thì có sao, tháng sau, ta lại về xem V.League!

    Chủ đề tương tự:

  2. #2
    Ngày tham gia
    05 Jan 2011
    Số bài viết
    694

    Từ: [Câu chuyện thể thao] Đường về lạnh ngắt, xa xăm

    Nguồn : http://4231.vn/


    Con trai!

    Một trong những đêm đáng nhớ nhất của ta, đó là khi tuyển Viêt Nam tiếp Malaysia trong trận bán kết lượt về năm 2014.

    Trước đó chúng ta đến nhà đội bạn chơi và diễn trò tươi mát trước sự chứng kiến của tám vạn cổ động viên của họ. Hơi khiếm nhã nhưng đó là hành trang không thể tuyệt
    vời hơn khi ra quân ở Mỹ Đình. Với hành trang đó, tất cả đã nghĩ tới trận chung kết nơi Thái Lan đang đợi. Một lần nữa không hề có ai nghĩ đến khát vọng được nằm trên
    của Malaysia trong cuộc giao hoan này, trong tâm thức mọi người đó đơn giản là thêm một dịp để ăn mừng mà thôi.

    Nhà Văn Hóa Thanh Niên là một tụ điểm cổ vũ lý tưởng, gần sát bên nhau bọn ta có thừa sự sôi động và cuồng nhiệt. Ta đến từ rất sớm, mua hai vé cho cả mẹ con, lại
    thêm áo quốc kỳ, băng đô chít đầu với dòng chữ “Việt Nam vô địch”, các miếng dán cách điệu từ cờ tổ quốc. Để cho đủ combo, người bán tù và mời mọc. Nhưng ta chỉ
    vào miệng mình “có rồi, max volume”. Khoảng thời gian vài tiếng sau đó, ta ngồi công viên thưởng thức sự hồi hộp, rộn ràng của mọi người và của chính mình.

    Quốc Ca cất lên, mẹ con là người hát to nhất. Khi nhạc hiệu kết thúc, tiếng reo hò, tiếng huýt sáo, tiếng trống, tiếng kèn, tiếng chai nhựa gõ vào nhau… tất cả cùng hòa âm,
    náo động hơn cả lúc EVN cắt điện cả ngày rồi bất chợt có lại trước giờ phim Sex and the city, ta tự hỏi sao Sơn Tùng MTP không lấy đó làm beat để phối lại bản
    “Làm người luôn yêu em” mà phần bè là tiếng hô “Việt Nam! Việt Nam!”.



    Bóng lăn, cờ đỏ sao vàng tung bay và tim ta bắt đầu nhảy múa. Bọn ta chờ đợi những màn tấn công rực lửa, Ngọc Hải được đẩy lên đá tiền vệ, Văn Biển sắm vai số 9 ảo, Phước Tứ phòng ngự từ điểm giữa sân và Nguyên Mạnh có thể múa cột suốt cả trận đấu, vì đây là Mỹ Đình, bầu trời của Những Ngôi Sao Vàng. Nhưng những gì diễn
    ra sau đó… con trai, ta không thể giải thích nổi.

    Hàng phòng ngự đã chơi theo cách ấn tượng nhất, ta chẳng bao giờ quên sự hớ hênh đến lõa lồ mời chào đó, bốn bàn thua đến chỉ trong hơn 30 phút đầu của hiệp 1.
    Thật điên rồ. Chúng ta đâu nhất thiết phải chứng minh cho ai thấy mình có khả năng sai lầm theo những cách khác nhau? Qua hiệp hai, mặc dù không chịu nằm yên
    và hưởng thụ, nhưng những cố gắng của Công Vinh và đồng đội không mang lại phép màu.

    Chúng ta đã tự thua chính mình hơn là thua đối thủ. Điều đó là dũng cảm theo cách nói nào đấy, vì hầu hết mấy ai dám tự cầm dao đâm mình. Ta không muốn nhắc
    quá nhiều về kết quả đó nữa. Cũng đêm đó, ta kể con nghe câu chuyện khác.

    Khi bàn thua thứ nhất đến, bọn ta ngỡ ngàng, mẹ con mắt tròn xoe ra chừng chưa hiểu điều gì đang xảy ra, bởi đó mới chỉ phút thứ ba, đít ngồi chưa ấm chỗ, ta cũng
    không khá khẩm gì hơn. Tuy thế, tiếng reo hò vẫn không dứt, khi hoàn hồn, bọn ta nói đùa rằng Nguyên Mạnh và Văn Biển đã nháy mắt với nhau để tăng độ khó cho
    trận đấu. Hẳn là thành công mỹ mãn.

    Bàn thua thứ hai đến rất nhanh sau đó. Tất cả câm lặng, ta hiểu cảm giác đó, giống như đang bay trên trời bất ngờ bị kéo tụt xuống và thấy mặt đất thật lạ lẫm “cái này
    là cái gì, sao là tròn tròn bầu bầu mềm mềm mà lại có cái núm be bé, hồng hồng thế này?”. Bị mất nhận thức về thế giới xung quanh, mấy ngàn con người nhưng tĩnh
    mịch đến vô chừng, để khuấy động mọi người trở lại, ta hét lớn “Việt Nam! Việt Nam!”, âm thanh ấy lọt thỏm trong lịch lặng, như cách một hành tinh bị hút vào lỗ đen vũ
    trụ.



    Bàn thua thứ ba, lần này thứ làm tất cả lạ lẫm chính là địa ngục. Bọn ta như đi trong u minh, những ánh mắt đỏ lòm chằm chặp nhìn từ đêm tối, tiếng gầm gừ, la hét rợn người. Cảnh giới vô thức được xác lập, ta một lần nữa hét lớn “Việt Nam! Việt Nam!”, không một hồi đáp. Mẹ con nắm lấy tay ta, tựa vào vai nhau, bọn ta không bỏ cuộc,
    dù chẳng ở trên sân.

    Nhưng rồi, nhiều người không chịu nổi nhát đâm thứ tư, họ bỏ về, và điều đó làm ta tức giận. “Ai về thì cúi mặt mà về”, ta xua đuổi họ, nếu họ không muốn đi hết con
    đường thì họ đến đây để làm gì chứ? Anh chàng sau lưng ta nói to hơn “Về đi càng rộng chỗ để xem”. Những – người – ở – lại luôn có những lý do để quên đi tất cả và
    tiếp tục chiến đấu, con trai ạ.

    Hiệp một kết thúc, 3 bàn thắng phải ghi nếu muốn đi tiếp là điều đang được xôn xao bàn tán. Ta chỉ có một ý nghĩ “họ đã ghi được 4 bàn trong hiệp 1, chẳng lẽ chúng
    ta không thể làm điều đó ở hiệp 2?”, ta nói với mẹ con như thế, và nụ cười trở lại trên môi nàng. Con trai, rồi con sẽ trở thành một người đàn ông tuyệt vời, hãy luôn
    giữ niềm tin cho mình và cho người con yêu quý. Ngay cả khi nỗi sợ hãi tận sâu trong con đang thức giấc, dãy dụa, dâng lên, bàn tay vô hình từ ý chí một người đàn ông
    phải biết cách dìm nó xuống, bắt nó ngoan ngoãn nằm yên.

    Hiệp 2 vắng hẳn những tiếng hò reo, thay vào đó là những tràng cười khi tay bình luận viên cố tình mỉa mai Văn Biển, người đã có một trận đấu có lẽ là tồi tệ nhất trong
    sự nghiệp, anh đã không giữ được tinh thần sau khi mắc phải những sai lầm ở hiệp một. Không ai giúp anh ấy, họ cười anh, chửi anh, thề sẽ cho anh một trận. Trong bất
    lực trước sự man trá của người đời, ta lấy hơi vào lồng ngực “Văn Biển cố lên! Văn Biển cố lên!”, “Văn Biển, hattrick kiến tạo đi anh ơi!”. Họ vẫn cười, chắc họ nghĩ ta
    đang nói đùa, hoặc họ chẳng nghe thấy. Ta không hiểu họ đi cổ vũ cái gì khi cười nhạo đội nhà trong lúc khó khăn? Không phải càng khó khăn thì càng phải cổ vũ nồng
    nhiệt hơn để tiếp sức cho các cầu thủ sao?

    Và cứ thế, thời gian trượt dài những vết cứa lên tim, ta mất cả giọng, vô hồn dõi mắt trâng trâng lên màn hình, từng người, từng người bước qua, họ nối nhau về để sau
    lưng tiếc có, buồn có, đau có và cả chửi thề. Ta đã không còn quan tâm đến mọi thứ, ta ôm mẹ con vào lòng và đứng nhìn Công Vinh khóc, Thành Lương khóc, Miura
    thất thần, những cổ động viên nhòa nước mắt.

    Mẹ con an ủi ta, dù chính nàng mới là người phải lau gò má. Ta không buồn vì kết quả trận đấu con trai ạ. Bà con từng nói với ta “Trước khi ngồi vào sòng bài, hãy xác
    định thua cái đã, nếu con không chấp nhận được việc thua cuộc, đừng bao giờ đánh bài”. Ta không bao giờ bài bạc, không phải vì không chịu được những cái giá phải trả.

    Ngày trước, khi bóng đá Việt Nam vừa mới trở lại đấu trường khu vực, đẳng cấp của chúng ta dưới người Thái một bậc, khi đó ta vừa xem vừa cầu nguyện, những nửa
    cuối hiệp hai phải cúi mặt xuống, những mong điều kỳ diệu sẽ xảy ra khi mình không chứng kiến, đó không chỉ là nỗi buồn mà còn là nỗi đau khi cảm thấy mình bé nhỏ,
    yếu ớt. Cảm giác ấy kéo dài rất lâu, cho đến khi chúng ta lên ngôi năm 2008.

    Thế thì nỗi buồn đêm hôm đó có thấm gì đâu, khi chúng ta đã lớn đã mạnh có thể chiến đấu sòng phẳng với bất kỳ đối thủ nào và thắng thua giờ chỉ là thường tình trong
    bóng đá chứ không phải là tất yếu cho kẻ yếu bất lực? Ta xuề xòa cười với mẹ con “năm sau mình lại đi xem Seagames”. Đi đến hết con đường, con sẽ thấy một con
    đường nối dài khác, chỉ cần con đủ tin yêu không cánh cửa nào đóng chặt với con cả. Khi ta về nhà, chú Jay hỏi ta rằng “những người xem bóng đá được chia làm mấy
    loại?”, ta đáp rất nhanh: “kẻ thưởng ngoạn, nhà phân tích và người đồng hành”. Không chỉ có bóng đá mà ở đâu cũng có ba loại người đó, con trai ạ. Những kẻ thưởng
    ngoạn chỉ đến và xem con có gì hay cho họ xem không, nếu không có, họ bỏ đi. Những nhà phân tích sẽ mổ xẻ các khía cạnh kỷ thuật, họ chẳng quan tâm con là ai,
    chiến thắng hay thất bại, buồn hay vui. Những người đồng hành luôn ở đó, họ theo từng bước chân của con, nâng đỡ khi con vấp ngã, ủng hộ nhiệt thành khi con lâm
    trận, họ chiến thắng cùng con, thất bại cùng con, đau nỗi đau của con.

    Vấn đề quan trọng, con yêu, đó là con có thể là kẻ thưởng ngoạn, có thể là nhà phân tích, nhưng đối với những người thân yêu của con, đối với những gì liên quan đến
    tổ quốc con thì con buộc phải là người đồng hành. Ít nhất, con trai, vì con là con của ta. Quả bóng hình tròn, không chỉ đơn giản là để có thể lăn, mà bởi trên sân cỏ
    không chỉ có chiến thắng, ở đó có mồ hôi, nước mắt, thất bại, đắng cay và cả những hoang tàn xơ xác, tất cả tròn như quả bóng. Con không thể yêu bóng đá bằng cách
    chụp hình một quả bóng, ngắm nghía, tưởng tượng và xé giấy vệ sinh được, con phải yêu bóng khi bóng lăn và yêu cả mọi sắc màu của nó.



    Đêm hôm đó, ta ước gì họ đã ở lại, để thấy vẻ đẹp của những giọt nước mắt, để trao nhau những cái ôm cái nắm tay siết chặt, để ở bên nhau trên đống hoang tàn để
    rồi ngày sau vinh quang lại thêm nhiều ý nghĩa. Ở lại, có thể điều kỳ diệu trên sân cỏ sẽ vẫn không xảy ra, nhưng chính khi ta ở lại trong đau thương chính là điều kỳ
    diệu nhất mà bóng đá và tinh thần dân tộc mang đến, lúc đó chiến thắng hay thất bại, cũng đâu còn nhiều ý nghĩa.

    Khi con thấy được vẻ đẹp của đống hoang tàn nghĩa là con đã trưởng thành. Bởi người đàn ông trong con đã đủ mạnh mẽ để tận hưởng thất bại, để chia sớt buồn đau,
    để làm bờ vai, điểm tựa. Bởi tâm hồn con đã đủ thênh thang để hàm chứa những kín sâu, gai góc, để ôm trọn những thiệt hơn, trái phải, để tin, yêu và đồng hành, chia
    sẻ. Con sẽ thấy rằng bạn đời của con đẹp khi trang điểm đi dự tiệc và cũng đẹp khi tất bật mưu sinh, đẹp khi xuân thì kê cập, cũng đẹp khi nếp nhăn không đuổi kịp thời
    gian. Ta muốn con là người đồng hành. Con trai!

    Lần sửa bài viết gần nhất bởi fanbongda : 23-12-2014 vào lúc 11:39 AM

Qui định gửi bài

  • Bạn không thể lập chủ đề mới
  • Bạn không thể gửi bài phản hồi
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết
  •